Chap 1,2,3 - page 1
Chap 4 - page 2
Chap 5,6,7 - page 3
Chap 8,9 - page 5
Chap 10 - page 6
Chap 11,12,13,14 - page 7
Chap 15,16,17 - page 8
Chap 18 - page 10
Chap 19 - page 9
Chap 20,21 - page 11
Chap 22,23 - page 13
Chap 24,25 - page 14
Chap 26 - page 15
Chap 27 - page 16
Chap 28 - page 17
Chap 29 – page 18
Chap 30 - page 19
Chap 31 - page 20
Chap 32 - page 20
Chap 33 - page 21
Chap 34,35,36 - page 22
Chap 37 - page 22
Chap 38,39, 40 - page 23
Chap 41,42 - page 24
Chap 43, 44, 45. 46 - page 25
Chap 47 - page 26
Chap 48 – Kí ức số 4. Căn phòng nhỏ của hai người.Toà nhà JTP….
-Gía mà chúng ta được thực hành ở tầng 14… nghe đâu là chỗ ở của Bi ấy, phải không Hyori?... Hyori?!
Hyori bước chậm rãi vào thang máy, một tay giữ chặt chiếc túi đựng dụng cụ mỹ thuật, một tay đút vào túi áo khoác. Hyori bắt đầu thở nhanh hơn, cô bối rối với chính việc mình đang làm lúc này. Cánh cửa thang máy lại mở ra, tầng 14.
Vừa khi chân trái bước qua cửa thang máy đang đóng, bàn tay Hyori như mềm hẳn đi, vô cùng yếu ớt. Cô đưa mắt nhìn qua cánh cửa kính đóng chặt, nhìn về hành lang im ắng được chiếu sáng bởi nắng gắt.
Hyori tiến lại ổ khoá của cánh cửa và thầm mong rằng mật mã để mở cửa vẫn không thay đổi sau gần hai năm qua. Mật mã ấy do chính Jihoon cài đặt và không ai ngoài anh, Hyori, Jongshin và người trợ lí mới biết được.
“1052561073”
Hyori hồi hộp ấn kĩ vào từng con số trên bảng điều khiển và “tách”, tiếng khoá khẽ vang.
-Cõng em vào phòng đi! – cô gái giống hệt Hyori bỉu môi làm nũng.
-Em có chân sao không tự đi? – chàng trai giống hệt Jihoon nhếch miệng nói khích cô gái.
-Thế em đi về đây!
-Ừ, về đi, anh không giữ làm gì đâu!
Cô gái nheo mắt hậm hực và quay lưng đi ngay lập tức. Chàng trai vội chạy theo và ôm lấy cô gái từ phía sau.
-Bỏ em ra… đi cho khuất mắt anh kia mà?!
-Thì… em phải bỏ đi thế để anh giữ em lại chứ - chàng trai hôn lên tóc cô gái. Cô gái mỉm cười hạnh phúc.
Mọi thứ mở ra và đóng lại trong phút chốc trước mắt Hyori. Hyori nhìn sang những ô cửa số nhưng nơi đó dường như cũng chối từ sự trốn tránh kỉ niệm của Hyori. Nắng làm cô loá mắt và có chút choáng váng.
-Sẽ ra sao nếu bảo vệ đi ngang và bắt gặp một người lạ đang đứng đây?
Hyori không quay lại, giọng nói ấm áp ấy như được lập trình trong trí não của Hyori từ lâu.
-Bảo vệ được phép vào đây từ khi nào thế?
-Em không đến đây… vì anh ?
-Đúng vậy – Hyori quay lại, nhìn thẳng vào mắt Jihoon, tay trái Hyori vẫn đút trong túi áo khoác.
-Em… anh xin lỗi… vì đã hỏi thẳng như thế… nếu em cần gì ở đây… cứ tự nhiên nhé… - Jihoon nói một cách khó khăn.
-Sao tôi có thể tự nhiên ở một nơi như thế này được chứ?! – giọng Hyori bắt đầu dữ dội hơn.
-Phải… em không thể…Hyori ah~, anh biết em sợ căn phòng đó như thế nào… anh cũng sợ nó lắm… anh sợ… đến mức… những ngày qua anh… anh không đủ can đảm để ngủ tại đó…anh sợ nhìn thấy em đau khổ…
-Anh sợ sao? Anh phải biết tôi đã đau khổ như thế nào chứ?! Tại sao?
Jihoon cúi mặt không nói, anh cắn chặt môi.
-Tại sao lại ở chính nơi mà tôi và anh có bao nhiêu kỉ niệm tốt đẹp với nhau? – Hyori khóc.
“Căn phòng nhỏ của anh và em. Khi em chưa đến, những bức tường vẫn là màu xám nhạt. Sau khi em đến, nó được dán bằng giấy màu xanh của biển. Em đã mua cho anh một chiếc ly để uống coffee. Em chuyển những khung ảnh từ chiếc bàn cạnh giường lên bàn làm việc vì sợ anh ngủ mơ sẽ quơ tay và làm vỡ. Anh quên mất tầng thượng của toà nhà – nơi anh nghĩ là tuyệt nhất để ngắm sao, anh chỉ ở cạnh em mỗi tối, trong căn phòng nhỏ, cùng nhau lên kế hoạch đến một hòn đảo xinh đẹp ở Hy Lạp, nơi đó bầu trời đêm rộng mở vô tận trên mặt biển…”
-Thiên đường cũng sẽ chỉ là địa ngục nếu anh không có em bên cạnh… - Jihoon chìa chiếc chìa khoá phòng ra – em hãy ném nó đi thật xa… để em có thể chôn lấp những cơn ác mộng đi mãi mãi, chôn lấp cả anh. Còn anh trong tâm trí, em sẽ còn đau khổ… Hyori ah~… anh không thể tha thứ cho bản thân mình đến khi anh chết đi… nhưng anh sẽ vẫn yêu em dù mọi hy vọng quanh anh… không còn nữa…
Hyori ngay lập tức rút tay khỏi túi áo, cầm chiếc chìa khoá và quay mặt về phía cửa sổ. Cô nắm chặt chiếc chìa khoá trong bàn tay, hít một hơi sâu và gắng gượng đưa tay lên để ném nó đi…
Nhưng rồi chiếc chìa khoá rơi xuống đất tạo nên một âm thanh đơn độc vang lên trong hành lang
Hyori buông chiếc túi, để nó xuống và rồi cô ngồi bệt xuống đất.
Jihoon quỳ xuống, ánh mắt đau khổ hơn cả những nỗi dằn xé của Hyori anh đang cảm nhận được. Jihoon dựng chiếc túi ngay ngắn vào tường cạnh Hyori rồi quay đi mở cửa phòng mình. Anh lại nhẹ nhàng bế cô trên, ấm ủ cô bằng hơi ấm, đưa cô vào phòng và đặt cô xuống một chiếc ghế hơi nhỏ gần cửa sổ. Jihoon đấu tranh với chính bản thân mình chỉ để chạm vào những giọt nước mắt của Hyori, để lau khô chúng đi trong khi tâm trạng bị đè nặng đến kiệt sức.
-Anh sẽ lấy cho em một ly nước nhé… và… khăn giấy… để anh lấy…
-Không… - Hyori giữ lại bàn tay của Jihoon và áp nó vào khuôn mặt mình – đừng đi đâu cả…
“Thật điên rồ… sao em lại trở về nơi này… anh đã rời bỏ em tại nơi này… em yêu nỗi đau đó sao?”
“Em là kẻ dối trá. Em không thể để anh đi xa khỏi em một lần nào nữa…”
Jihoon nhìn sâu vào đôi mắt Hyori, anh sẵn sàng chết vì đôi mắt ấy, đôi mắt có ma lực trói buộc trái tim anh đến cuối cuộc đời này. Jihoon ôm Hyori thật nhẹ nhàng, anh lắng nghe hơi thở của cô, anh cảm nhận được nước mắt của Hyori đang ngừng rơi trên vai áo anh, anh cố bắt lấy những nhịp đập trong tim của Hyori.
-Em ổn chứ?
-Sẽ không nếu anh buông em ra…
-Anh được phép giữ em thế này mãi chứ?
-Có bao giờ anh cần được cho phép mới giữ em thế này không?
“Dù sao... em cũng đã trót yêu anh… em không thể tưởng tượng được thế giới của em sẽ ra sao nếu chúng ta thật sự mất nhau…”
“When you cried, I'd wipe away all of your tears
When you'd scream, I'd fight away all of your fears
And I held your hand through all of these years
But you still have all of me
I've tried so hard to tell myself that you're gone
But though you're still with me, I've been alone all along”
-Em quên mất bài thực hành của mình đấy… Hyori…
-Anh cũng quên mất lịch làm việc của mình rồi sao?
Jihoon ôm lấy khuôn mặt của Hyori và mỉm cười
-Anh bị gạch tên khỏi chương trình rồi…
-Tại sao? – Hyori tròn mắt.
-Vì anh bảo anh phải dành thời gian cho một người đặc biệt khác…giờ em bắt đầu bài vẽ của mình nhanh đi kẻo nộp trễ lại bị mắng.
-Còn anh?
-Anh sẽ ngồi đây với em cho đến…- Jihoon nhìn vào đồng hồ trên tay.
-Anh phải tới chỗ của Seungri vào chiều nay?!
-Oh… uh…
Hyori trở lại hành lang, cô nhìn những tia nắng và cảm thấy chúng khác hẳn với lúc ban đầu: rực rỡ hơn và dịu dàng hơn. Tựa như trái tim vừa được chữa lành vì một sức mạnh vô hình, Hyori thấy lòng như nhẹ nhàng hơn. Nhưng vẫn còn điều gì đó ám ảnh, vẫn còn điều gì đó đọng lại trong thời gian và không gian mà Hyori và Jihoon không thể xoá đi được…
“Mọi thứ có thể thay đổi nhanh như vậy không?”
-Em đã xác định là sẽ vẽ cái gì chưa?
-Có lẽ em nên rời khỏi đây…
-Em…
-Em… chúng ta có thể sẽ gặp lại nhau mà.
Hyori lấy chiếc túi vẽ và đi vội vã về phía thang máy.
-Hyori, Hyori! – Jihoon bất ngờ.
Trong buồng thang máy, Hyori đứng sát vào một góc, đưa tay vò nhẹ mái tóc và thở dài. Mọi thứ như đang quay vòng điên cuồng.
-Hyori nãy giờ cậu ở đâu vậy?
-Ah… ah… mình… xin phép giáo sư giúp mình… mình không khoẻ nên về nhà trước… nói với giáo sư mình sẽ nộp bài đúng hạn… chào nhé!
Điện thoại lại reo.
-Có chuyện gì vậy Danny oppa?
-Em đang ở đâu thế?
-Em… à… em đang trên đường về nhà.
-Em có thời gian không?
-Em thấy hơi mệt nên nếu oppa có tính rủ em đi đâu thì… em xin cáo lỗi trước nhé.
-Em không được khoẻ sao? Em đau đầu hay thế nào?
-Em sẽ ổn thôi… oppa đừng lo quá.
Và Hyori gập điện thoại lại, cô biết nếu còn tiếp tục cuộc nói chuyện thì Daniel sẽ không ngừng hỏi han và làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Cửa thang máy lại mở ra, Hyori bước nhanh chóng ra ngoài hy vọng bắt kịp một chuyến xe bus gần đây. Đột ngột, một bàn tay chắc khoẻ nắm lấy tay Hyori, Jihoon với chiếc mũ lưỡi trai màu đen đội sụp xuất hiện kéo Hyori đi về phía cửa sau của toà nhà.
-Anh… có chuyện gì?
-À… đi với anh về YG nhé?! – Jihoon mỉm cười.
-Nhưng… Jongshin oppa…
-Không sao, anh sẽ gọi cho Jongshin hyung, đi nhé?
Trái tim của Hyori như đang nhảy lên vui sướng. Tựa như những hận thù và đau buồn chỉ là cơn ác mộng quá dài giờ đây đã tan biến. Hyori quên mất cảm giác lạc lõng và trống rỗng đeo bám cô suốt gần hai năm qua. Phải chăng quãng thời gian ấy cuộc đời Hyori đã trở nên tăm tối vì sự ra đi của Jihoon. Và giờ nó lại bừng sáng rực rỡ vì Jihoon đã trở về bên cô?
Jihoon trở lại với chiếc xe đua quen thuộc, nụ cười ấm áp và đôi mắt một mí tít lại chờ đợi Hyori.
Và chiếc xe phóng đi nhẹ nhàng mang theo những trái tim bị thương được chữa lành, mang theo những hơi thở nồng ấm của tình yêu theo gió…
YG Studio…
-Cái máy lại dở chứng rồi… - TOP làu bàu một mình.
-Hyung ơi… hyung quên bỏ pin vào – Seungri chìa cục pin của chiếc camera cho TOP.
-Đã lâu lắm rồi mới được chụp ảnh cho Jihoon nên có vẻ hồ hởi nhỉ? – Bom đứng dựa vào chiếc bàn làm việc với xấp giấy trên tay.
-Jihoon tới chưa? – Jongshin gấp gáp xuống những bậc cầu thang và hỏi.
-Jihoon oppa chưa tới ạ…
-Cái thằng nhóc này thật là…
-Hyung bình tĩnh, chắc Jihoon hyung sẽ đến nhanh thôi…
-Mấy đứa không biết mấy hôm nay nó như thế nào đâu. Mọi chuyện rối tinh lên vì mình nó cả… biến mất đột ngột cả ngày, uống rượu, hút thuốc công khai trong công ty…
-Em tưởng… Jihoon hyung đang rất… bình thường…
-Anh không biết mấy đứa có giấu gì không nhưng chắc hẳn mọi chuyện đều liên quan đến Hyori ít nhiều.
Bom, Seungri và TOP không ai nói gì, Seungri và TOP nhìn nhau rồi liếc sang Bom. Bom tuy vậy vẫn rất bình thản, thậm chí miệng cô còn như đang mỉm cười hồn nhiên.
-Mấy đứa không nghe Hyori nói gì chứ?
-Nói gì ạ? Chị ấy cứ học và nấu cơm thôi hì hì - Bom nói.
-Anh nghi mấy đứa bay lắm đấy!
-Giờ hyung bắt đầu biết nghi ngờ người khác rồi sao? – Jihoon bước xuống studio, không có Hyori bên cạnh.
-Nãy giờ cậu đi đâu?
-Em đi loanh quanh thôi… bắt đầu thôi, em còn nhiều việc phải làm lắm.
-Việc gì? Tối nay không có shows gì cả.
-Việc cá nhân thưa quản lí – Jihoon vỗ vai Jongshin rồi đi vào phòng thay trang phục.
Nhà Bom, 16 giờ 18 phút…
Hyori đứng trước gương nhìn ngắm mình trong chiếc váy hai dây màu đen gợi cảm. Nó hợp với Hyori đến từng đường nét nhưng Hyori chưa quen trở lại với việc mình phải trở nên quá quyến rũ trước mặt Jihoon. Đang khi vẫn mải mê với việc chọn một chiếc váy để diện trong cuộc hẹn tối nay thì Hyori sực nhớ đến bài tập mỹ thuật. Hyori ngẫm nghĩ một vài phút và nhanh chóng lấy viết chì viết một dòng chữ nhỏ lên góc của tờ giấy mà mình sẽ vẽ: “Khởi đầu mới bên anh”.
“ding dong”
Hyori xếp gọn tờ giấy vào túi và chạy xuống mở cửa. Là Daniel.
-Em ổn chứ?
-Vâng… oppa có việc gì cần em sao?
-Tối nay chúng ta đi ăn tối nhé?
-Tối nay sao?
-Em bận à?
-Ah… vâng, em bận. Ngày mai được không?
-Ừ… ngày mai vậy – Daniel thất vọng. Hyori cảm nhận được điều đó và cô cảm thấy có chút áy náy.
-Oppa… nếu có điều gì không quá quan trọng… oppa nói luôn lúc này cũng được mà.
Daniel quay lại ngập ngừng. Anh đưa mắt nhìn quanh quất rồi mỉm cười. Đột ngột anh tiến về Hyori mỗi lúc một gần hơn khiến Hyori lui sát vào tưởng. Hyori đẩy Daniel ra với chút khó chịu
-Oppa…
-Nghe anh nói… nghe kĩ nhé… Hyori, em sẽ lấy anh chứ?
-Oppa… - Hyori hoàn toàn bất ngờ.
-Em không cần trả lời anh lúc này… Hyori ah~, anh yêu em rất nhiều. Anh sẽ che chở và bảo vệ em suốt cả cuộc đời này – Daniel cúi xuống gần hơn để hôn Hyori nhưng cô nhẹ nhàng quay mặt đi và đẩy anh ra.
-Em sẽ trả lời anh… sau – Hyori nói rồi đi vội lên phòng.
Daniel cảm thấy chút hy vọng nhen nhóm, anh khoá cửa giúp Hyori và rời khỏi đó.
Hyori nằm lăn ra giường và nhắm chặt mắt lại. Rồi Hyori lại ngồi bật dậy, vớ lấy chiếc điện thoại di động và gọi về Hansan.
-Hyori unnie! – Dara reo lên.
-Mấy hôm nay ở dưới đó thế nào?
-Mọi chuyện bình thường ạ… unnie ơi, unnie bình tĩnh nghe em thông báo nhé, phải thật bình tĩnh nhé!
-Chuyện gì thế?
-Chunhee oppa sắp lên chức bố rồi!!!
-HẢ??? SAO NHANH QUÁ VẬY?
-Hí hí, Yejin mới bảo với em lúc nãy… vui quá! Unnie sắp lên chức mẹ đỡ đầu rồi.
-Ờ ờ… vui thật! – Hyori thở một hơi thật mạnh, những điều bất ngờ dồn dập đến trong một ngày đủ khiến Hyori phát điên.
-La la la… mà unnie có muốn gặp Jaesuk oppa không?
-À à đúng rồi, gọi Jaesuk oppa dùm unnie đi! – Hyori suýt quên mất mục đích chính của cuộc gọi.
-Chào em gái!
-Em gái với chả em trai… OPPA! CHUYỆN CỦA DANIEL OPPA LÀ THẾ NÀO? – Hyori nổi giận.
-Chuyện gì? Sao lại hỏi oppa?
-Oppa đừng có giả vờ với em… chỉ có thể là oppa giật dây thôi.
-Em nói cái gì vậy hả Hyori?
-Oppa ắt hẳn phải hiểu em đang nói gì chứ! Nói cho oppa hay, em sẽ không nhận lời Daniel oppa đâu.
-Tại sao không? – Jaesuk mất bình tĩnh để lộ chuyện.
-Đấy… em biết mà… em biết mấy cái màn đó của oppa mà… em nhắc lại cho oppa điều này… điều mà gần hai năm nay em không nói… em sẽ không cưới ai khác ngoài Jihoon, không ai khác ngoài Jung Jihoon! Chào oppa!
-Này, Hyori!
Park Hyatt Hotel, 19 giờ 10 phút…
-Thưa anh, cô Lee Hyori đã đến.
-Mời cô ấy vào.
Hyori xuất hiện phía sau cánh cửa của căn phòng ăn nhỏ tách biệt, đơn giản nhưng vẫn rất lộng lẫy và xinh đẹp. Jihoon nghiêng đầu nhìn Hyori không rời mắt.
-Có bao giờ anh nói với em rằng em rất đẹp khi diện những chiếc váy như thế này chưa nhỉ? – Jihoon nói nhỏ với Hyori khiến cô không nén được nụ cười rạng rỡ nhưng ngượng ngùng.
-Giờ thì anh đã nói rồi đấy.
Jihoon hôn nhẹ vào tóc Hyori và trở về với chiếc ghế của mình.
-Anh đã đặt trước thức uống mà em rất thích.
Người phục vụ đặt xuống bàn một chai soju rồi lại rời khỏi phòng. Hyori lại cười, nụ cười bối rối và ngạc nhiên.
-Sao nào?
-Không… chỉ là… em đã không uống soju khá lâu rồi.
-Tại sao vậy?
-Anh sẽ rất đau lòng khi nghe câu trả lời đấy.
-Nếu thế anh sẽ không nghe. Từ giờ cứ uống thứ gì mà em thích. Em là cô gái tự do của biển và bầu trời mà – Jihoon rót rượu vào hai chiếc ly nhỏ.
-Anh nhớ tất cả mọi thứ về em sao?
-Em nghĩ anh có lí do gì để cố quên đi? Người duy nhất có thể làm anh quên đi là Thượng Đế. Đến cả em cũng bó tay thôi.
Hyori cảm thấy trái tim đang tan chảy ra. Cảm giác như cả hai chỉ vừa nhận ra mình yêu nhau. Những câu nói lãng mạn trở nên bình thường nhưng vẫn vô cùng êm ái.
-Em còn thắc mắc gì không? Anh vừa nghe bụng em sôi lên đấy.
-Anh thật là…
YG Studio, 20 giờ 13 phút…
-Hyori không nói gì sao? – Daniel đi loanh quanh trong studio.
-Vâng… Hyori unnie còn không để lại lời nhắn ở nhà luôn.
-Lạ thật… bận cái gì nhỉ?
TOP từ trong bếp đi ra, trông thấy nét mặt lo lắng của Daniel và Bom liền thắc mắc
-Có chuyện gì mà…
-À… Hyori unnie ấy.
-Oh… oh oh! Hay là đi với Jihoon hyung?! – miệng TOP vẫn còn đầy thức ăn. Sắc mặt Daniel liền thay đổi sang giận dữ. Anh đùng đùng bỏ đi không nói câu nào.
-Sao em vạ miệng thế? – Bom nạt.
-Noona để ý đi, Jihoon hyung mỗi lần muốn đi đâu với Hyori noona sẽ nói câu: “Còn nhiều việc phải làm” hay “Việc cá nhân”. Em nghi từ lúc ấy rồi nhưng em không biết là hai người đó hẹn hò ở đâu thôi… vả lại, trước sau gì Jihoon hyung và Hyori cũng về với nhau thôi – TOP gật gù.
Bom im lặng suy nghĩ.
Daniel đứng ngoài cửa studio và gọi điện thoại liên tục. Cuối cùng, anh cũng biết được chút thông tin liên quan đến việc đặt bữa tối của Jihoon tại Park Hyatt. Daniel lái xe ngay đến đó, quên cả cài dây an toàn, ruột anh nóng bừng như lửa đốt.
Park Hyatt Hotel…
-Em muốn… nhảy… được không anh?
Jihoon cười, anh ngạc nhiên trước đề nghị của Hyori.
-Em thật sự muốn nhảy sao?
-Bài nhảy anh đã dạy em ở Hansan…
Jihoon rời ghế và quỳ gối trước Hyori, anh nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay của cô
-Anh sẽ cố gắng làm mọi thứ để em cảm thấy vui vẻ… nhưng anh không thể… những kí ức đó… thật sự không làm em cảm thấy nặng nề ư?
-Không đâu anh à – Hyori ôm lấy khuôn mặt của Jihoon – cuộc sống của chúng ta phải có cả hạnh phúc và đau khổ, kí ức cũng vậy. Em sẽ chôn đi những điều không vui… và anh cũng vậy, nhé?!
Hyori cúi xuống hôn Jihoon, một nụ hôn nhẹ nhàng và có chút vội vã. Jihoon bối rối trong sự vui mừng, anh đứng dậy và mời Hyori cùng khiêu vũ với mình.
-Tôi đã nói là để tôi vào kia mà.
-Xin lỗi nhưng để tôi vào hỏi riêng ngài Jung đã – người quản lí khách sạn đang giải thích với Daniel.
Nhưng anh đã mở cửa bước thẳng vào trong.
-Em bận việc này sao Hyori?
-Oppa
-Em từ chối lời mời ăn tối của anh để đi với tên khốn này sao?
-Oppa, đừng gọi Jihoon như vậy. Em hẹn với anh ấy trước rồi.
-Là tôi mời Hyori. Cô ấy không có lỗi gì cả.
-Tôi chưa hỏi anh – Daniel ném cho Jihoon cái nhìn sắc như dao cạo.
-Em sẽ nói chuyện với oppa sau, oppa hãy về nhà và bình tĩnh lại đi.
-Không! Em về với anh ngay đi.
-Danny oppa…
Daniel nắm tay Hyori và kéo đi.
-Buông em ra – Hyori cố nìu lại và gỡ tay Daniel khỏi tay mình.
-Để cô ấy đi.
-Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi đấy. Anh có biết hẹn hò với một người sắp kết hôn thì sẽ như thế nào không?
-Đừng nghe những lời Daniel oppa nói – Hyori gằn giọng.
Jihoon lúng túng nhưng vẫn tỏ ra tỉnh táo.
-Không ai cấm một cô gái sắp kết hôn đến khách sạn ăn uống và trò chuyện với một người đàn ông khác cả - Jihoon nói. Giọng anh trầm hơn và tràn trề sự thất vọng.
Daniel không trả lời, bất ngờ kéo Hyori đi.
-Bỏ em ra!